Mới đây, giới trí thức Việt Nam đã cùng nhau làm một bản kiến nghị gửi tới các cấp lãnh đạo nhà nước, đảng và nhiều nơi khác để nói lên nguyện vọng của nhân dân, đặc biệt là những nhà trí thức tâm huyết với non sông đất nước đề nghị dừng khai thác bauxite ở Tây Nguyên.
Việc đề nghị dừng khai thác, ngoài yếu tố không có hiệu quả kinh tế, môi trường Tây Nguyên và Miền Nam bị phá hủy, còn một yếu tố lớn nhất mà mỗi người Việt yêu nước không thể an tâm là không được rước đám giặc xâm lăng vào giữa mái nhà đất nước. Việc này không khác gì giao chìa khóa nhà cho kẻ cướp.
Vậy những phản hồi của nhà nước như thế nào?
Hầu như từ bức thư của Tướng Giáp, đến những ý kiến tâm huyết của các sỹ phu, đều “được” bỏ ngoài tai. Thậm chí còn được coi là: Không phản ánh đúng sự thật, thiếu thông tin và nhằm chống lại chủ trương của nhà nước… và chắc sẽ có đủ thứ tội nếu không có sự phản biện kịp thời.
Chỉ đến khi Giáo xứ Thái Hà kêu gọi cầu nguyện cho Tây Nguyên, cho các nhà lãnh đạo đất nước được sáng suốt dừng dự án bauxite, thì mới động đến cung đình.
Và triều đình cộng sản với 15 cái đầu già nua cũ kỹ đầy thủ cựu chỉ lo mất đảng, không sợ mất nước đã ngay lập tức phải họp để ra văn bản trấn an dân chúng. Nhiều người vẫn cứ ngây thơ, vẫn cứ hi vọng những điều không bao giờ có là sự phục thiện của đảng cộng sản trong việc làm bất chính bán nước hại dân này.
Nhân dân, những người có tâm huyết, có nhận thức với thời cuộc rất khâm phục sự dũng cảm của các nhà trí thức, những người dám nói lên sự thật dù không hợp lề phải của đảng.
Tuy vậy, những nhà trí thức đất nước đã nhầm một điểm cơ bản là họ đã quá đặt niềm tin vào cái gọi là Quốc hội Việt Nam, nên đã yêu cầu đưa vấn đề ra trước Quốc hội để bàn bạc và lấy ý kiến.
Việc yêu cầu này, tưởng rằng rất khó khăn đối với một đất nước dân chủ, pháp quyền, nhưng là một việc để buộc người dân Việt Nam và cả thế giới xem một tấn tuồng, một trò hề đã biết trước đoạn kết.
Quốc hội này của ai
Trang thông tin của Quốc hội và Hiến pháp Việt Nam quy định: “Quốc hội là cơ quan đại biểu cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực Nhà nuớc cao nhất của nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam”.
Nhìn hình này thì bạn nghĩ ai "cao nhất nước" ?
Vậy nhưng, nói dzậy có phải dzậy hay không? Chúng ta xem xét vài điểm sau để tìm hiểu:
Khi bản Hiến pháp được đưa đến Quốc hội để thông qua, thì dù có đồng ý hay không, việc giơ tay là không tránh khỏi dưới các áp lực bằng nhiều cách mà đảng đã tạo nên.
Vậy nên cũng có thể gọi đây là bản HIẾP PHÁP thì đúng hơn.
Dù Quốc hội được cho là cơ quan quyền lực cao nhất của đất nước, đảng cộng sản chỉ là một bộ phận nằm trong cái gọi là Mặt trận Tổ quốc. Nhưng để sửa chữa hiến pháp, thì phải đợi Đại hội đảng sửa cương lĩnh, chủ trương?
Để sửa đổi Hiến pháp, cần chờ Đại hội Đảng sửa cương lĩnh – Báo VietnamNet
Đây thực chất có là một vòng luẩn quẩn cháu chắt lớn hơn ông bà tổ tiên? Không phải thế, mà đó là sự nhập nhèm và loanh quanh đánh lộn con đen mà thôi.
- Đảng cộng sản Việt Nam, tổ chức của một nhóm người tự nhận là lãnh đạo đất nước, là trí tuệ nhân loại, là đạo đức, văn minh… và để buộc 86 triệu người cúi đầu khuất phục điều đó dù họ có tin hay không, đảng đã phải “luật hóa” điều đó bằng điều 4 Hiến pháp.
- Sau khi một số đại biểu Quốc hội là đảng viên tham nhũng bị lộ, buộc phải miễn nhiệm, còn lại 493 đại biểu Quốc hội Việt Nam được gọi là đại diện cho 86 triệu người. Như vậy, mỗi đại biểu ở đó đại diện cho 17.500 người dân.
- Trong số 493 đại biểu của cái gọi là Quốc hội hiện nay, có 450 đảng viên chiếm 91,28% số lượng đại biểu và 43 người ngoài đảng, chiếm 8.72% số lượng đại biểu.
Số lượng đảng viên cộng sản hiện nay khoảng gần 3 triệu người chiếm 3,48% dân số, trong khi chiếm tỷ lệ đại biểu là 91,28%, còn lại 8,72% đại biểu cho 83 triệu người.
Vậy với con số này, ai dám nói Quốc hội là đại diện của toàn dân thì hẳn phải biết người đó không bình thường về cách nghĩ và suy luận.
Thực chất, đây là trò ăn gian của bọn trẻ, nhưng được đảng áp dụng cho cả đất nước 86 triệu người phải chấp nhận.
Đã là đảng viên cộng sản, điều tiên quyết phải thuộc nằm lòng là: “Nói và hành động theo Nghị quyết”. Chấm hết. Dù cho nghị quyết đó là gì, là cải cách ruộng đất, là phát động chiến tranh, là bài xích một bộ phận dân tộc, là ký hiệp ước tù mù biên giới mất đất mất biển… đều không được có ý kiến khác biệt.
Chính vì thế, mọi suy nghĩ của đảng, mọi chủ trương của đảng dù là bán nước, dù là phản động hay phản khoa học… đều được Quốc hội thông qua với tỷ lệ ít nhất là 91,28%.
Hãy xem chủ trương mở rộng Hà Nội - một “chủ trương lớn của đảng” nhưng đã nhận được sự phản ứng dữ dội của các tầng lớp nhân dân, nhất là các nhà khoa học… Đảng đã giở đủ mọi trò gian manh như lệnh cho các công ty yêu cầu nhân viên vào mạng vote cho việc mở rộng, cấm báo chí không được đụng tới, bàn lùi… Mọi người đề nghị đưa ra Quốc hội. Những tưởng rằng ở đó, những người to tiếng, mạnh dạn như ông Dương Trung Quốc đã từng tuyên bố “tôi sẽ không bấm nút thông qua”… sẽ làm được gì ở đó chăng.
Nhưng rồi Quốc hội đã làm gì? Đã có một cuộc bỏ phiếu không chỉ để sáp nhập Hà Nội vào Hà Tây với tỷ lệ trên 92%. Báo chí coi đây là sự bất ngờ thực chất đây là cuộc bỏ phiếu cho sự hèn nhát, ô nhục của một cái mang tên là Quốc hội.
Đó chỉ là một trong muôn vàn trò hề và những tấn tuồng mà đảng đã dùng cái gọi là Quốc hội để công diễn.
Những nhà trí thức và nhân dân Việt Nam trông chờ gì?
Trước khi việc mở rộng Hà Nội được đưa ra cho cái gọi là Quốc hội thông qua, Nguyễn Thế Thảo, chủ tịch TP Hà Nội đã phát biểu “mọi chuyện đã xong, Quốc hội chỉ là hình thức”.
Khi Quốc hội chưa họp, trước khi vấn đề bauxite được đưa ra Quốc hội để bàn thảo, Trần Đình Đàn – Người mới chạy được chân Chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội sau khi đã cùng bộ sậu kiếm nốt quả đậm tới 26 tỷ đồng tiền cứu trợ bão lụt của dân nghèo Hà Tĩnh – tuyên bố thẳng thừng: "Quốc hội ủng hộ chủ trương khai thác bô-xít"
Quốc hội ủng hộ chủ trương khai thác bô xit – Trần Đình Đàn, chủ nhiệm Văn phòng Quốc hội
Vậy là đã rõ, chẳng cần nhọc công họp hành làm gì tốn tiền dân, chúng ta dám cá cược rằng Quốc hội này sẽ thông qua đơn giản với tỷ lệ cao ít nhất là 92% “chủ trương lớn của đảng” để rước voi về giày mả tổ ở Tây Nguyên.
Tôi cũng tin rằng, bức kiến nghị gửi Quốc hội của những người trí thức, sẽ được các đại biểu đảng viên dùng để lau mũi khi cười chảy nước mắt về sự ngây thơ của những người đã tin vào họ là đại diện của nhân dân.
Đừng nên ngây thơ tin vào lòng nhân từ của con sói khi nó đang đói, không nên tin cậy vào những kẻ chuyên dối trá hại người.
Tôi không nghĩ những người trí thức Việt Nam vẫn ngây thơ không hiểu được bản chất của cái gọi là Quốc hội này. Điều họ muốn là nói lên một tiếng nói phản ứng, nhưng giữ ở mức độ an toàn cho chính mình. Điều này cần thiết nhưng không có tác dụng mấy với một đảng đã dám trơ gan cùng tuế nguyệt trước quốc dân đồng bào và toàn thế giới nhất là trong kỳ báo cáo nhân quyền vừa qua.
Những nhà trí thức, những người dân Việt yêu nước, hãy nói lên tiếng nói của mình bằng những hành động cụ thể để buộc đảng cộng sản dừng tay lại trước canh bạc bán nước hại dân này thì hữu ích hơn.
Những bản kiến nghị: Tốt, nhưng những hành động yêu nước thì vẫn rất cần.
Lòng dân đã quá sục sôi và hết kiên nhẫn, nhưng đảng thì vẫn cứ bỏ ngoài tai mọi lời kêu than. Đảng đã chấp nhận trơ mặt cùng toàn dân, không ngại cả chuyện lòng dân oán thán hay cơ đồ nước Việt sớm vào tay bọn bá quyền, chỉ nghĩ đến giữ lấy ngai vàng quyền lực, hòng vơ vét nốt chút tài nguyên ông cha để lại mong vinh thân phì gia.
Vậy, những người con đất Việt cần phải làm gì? Đó là câu hỏi luôn nhức nhối trong mỗi người có trăn trở nghĩ suy về giang sơn và tiền đồ đất nước cũng như phẩm giá con người Việt Nam.
Ngày 19/5/2009
Song Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét