Blogger Bulldog tức nhà văn Vương Văn Quang vẫn còn sống nhăn sau ca mổ xẻ gan ruột. Chẳng những sống nhăn, chàng ta còn hăng hái bàn luận các vấn đề thời sự nóng hổi của VN. Tuy bài viết còn vài chi tiết chưa chính xác, ta cứ thử xem sao, ít ra cũng tủm tỉm trong ngày cuối tuần mưa lai rai này.
VƯƠNG VĂN QUANG
Vừa hồi tỉnh (1) không lâu, còn rất yếu, nên lệnh của bác sĩ là tôi chỉ nằm nguyên theo tư thế Bác nằm trong lăng giấc ngủ bình yên (2). Vậy, việc những dòng chữ này tới được với bạn đọc là do tôi “liều mình như chẳng có”, dấu laptop dưới gối (có wifi, vì phòng hậu phẫu tôi nằm cạnh ngay phòng trưởng khoa), và sểnh là lôi laptop ra hí hoáy đọc, ghi, chép, gõ.
Trong những ngày tháng Tám mùa thu lịch sử này (19/8 – ta đã thành công. Ai nói hổng nhớ) biết bao chuyện mà rồi đây, tôi đoán chắc cũng sẽ trở thành lịch sử. Nào hàng loạt những màn tấu hài vừa vô duyên vừa vi phạm pháp luật, tỷ như những vụ bắt bớ người dân lương thiện. Vì dưới mắt tôi, những Lê Công Định, Nguyễn Tiến Trung, Hoàng Hải, Lê Thị Công Nhân… họ chỉ là/ và trước hết là, những công dân, những công dân còn sót lại chút phẩm chất mà trong xã hội giầu có tươi đẹp của chúng ta đã trở nên hiếm hoi, xa xỉ. Xa sỉ tới mức không tưởng. Phẩm chất ấy là: Lương thiện.
Còn sau đó, họ có là nhà gì, lều gì, chòi gì: nhà bất đồng chính kiến, nhà dân chủ, nhà đối kháng ôn hòa…vân vân và vân vân, là do thiên hạ phong cho, gán cho họ, còn bản thân họ, cụ thể là LCĐ, NTT, HH, thì chưa khi nào tôi nghe, đọc thấy họ tự xưng lên (các) cái danh ấy. Họ bị bắt (LCĐ, NTT, THDT, TAK) và những con người ấy (cứ như là) hùa nhau, hè nhau, ra hiệu nhấm nháy nhau để cùng “hiệp đồng tác chiến” cùng một lượt. Họ hùa nhau lên TV, đọc những bản nhận tội, và xin Đảng và nhà nước ta khoan hồng.
Bên trên tôi nói “ … những màn tấu hài vừa vô duyên vừa vi phạm pháp luật…” là vì vậy. Vô duyên làm sao, khi mà ta giả thiết rằng tính bầy đàn trong họ là tuyệt đối thì (ít nhất) họ vẫn là những con người, những cá nhân, vậy cớ gì mà họ hành động gống nhau, giống hệt như những con robot đã được lập trình? Thế này, trong thuật ngữ chuyên môn của ngành nghề tôi gọi là ămsăm (ensemble) tốt – chữ ăm -săm chắc là chữ nguyên tiếng Pháp, mà tiếng Pháp thì tôi biết mỗi từ “mẹc xà lù”, biết thế, nhưng không biết viết sao cho đúng, cũng tựa như từ “ămsăm” kia vậy. Đại khái hiểu nghĩa của từ ămsăm là đồng đều, là kết hợp với nhau nhuần nhuyễn. Sang vế thứ hai, là vi phạm pháp luật. Chẳng phải đảng và nhà nước ta thường đay đi nghiến lại ra rả hàng ngày trên các phương tuyện truyền thông, rằng nhà nước ta là nhà nước pháp quyền, rằng chưa ai được coi là có tội khi chưa đối diện trước một tòa án hợp pháp và nhận bản án của tòa án đó. Vậy mà, Trung, Định, Kim, Thức… các tờ báo mậu dịch, và truyền hình VTV1 đã làm rất tốt công việc của tòa án. Như vậy, thử hỏi rằng ở Việt Nam có còn cần tới tòa án nữa hay không? Như vậy tôi có quá đáng không khi gọi đó là màn tấu hài vi phạm pháp luật?
Trước đó ít lâu, một màn tấu hài cũng xẩy ra, nhưng độ hài hơi kém, và sự vi phạm pháp luật cũng hơi khó khẳng định như (những) trường hợp trên. Đó là vụ bắt bớ (một số) người mặc áo phông có in những dòng chữ thể hiện lòng yêu nước. Đó là vụ “Nguyễn Xuân Nghĩa và đồng bọn” vi phạm luật 88, Bộ luật hình sự (riêng vụ này, phải đọc bản cáo trạng mới thấy hết độ hài hước của nó. Và, ai cũng biết, luật 88 là cái luật mà nó tựa như sợi dây thun, cộng thêm một số thủ pháp trường phái thi ca như trừu tượng, ẩn dụ, siêu thực… khiến cho bất cứ ai cũng có thể vi phạm luật này và bị tó nếu như “họ” muốn tỏ. Chẳng phải trí tuệ dân gian đã đúc kết rằng: “Mỗi người dân sống trên mảnh đất Việt Nam, đều là những tù nhân dự khuyết” đó sao?)
Cách đây lâu hơn chút nữa, có một màn tấu thật sự hài. Nó hài tới độ các tổ chức quốc tế, phi chính phủ, chuyên theo dõi và bênh vực cho nhân quyền, tự do báo chí, tự do ngôn luận …v.v, cũng cười vãi đái vãi cứt (so sorry) mà quên vụ việc đi khá nhanh sự việc chính, dù sự thật là nó (rất) vô cùng nghiêm trọng. Vụ việc blogger Điếu Cầy. Màn tấu hài do Điếu Cầy thủ vai chính có thể tóm tắt như sau: Đầu tiên chỉ là va chạm xích mích về vấn đề nhà ở với tay hàng xóm, mà Điếu Cầy thấy anh bị ép quá, bắt nạt quá! Đã vậy, đùng một cái, vào ngày nọ, tờ báo Công An TP HCM cho đăng bài tường thuật vụ xích mích với lí luận thiên vị trắng trợn tay hàng xóm của Điếu Cầy. Cuối cùng, anh mới té ngửa, tay hàng xóm nhà anh là một đảng viên Cộng sản, và có thân có thế chứ chẳng phải hạng xoàng. Biết vậy là mình yếu thế, nhưng Điếu Cầy nhà ta vẫn cứ quyết đi tìm công lí (ngang đãi kênh Nhiêu Lộc tìm vàng), anh làm đơn khiếu nại báo Công An TP HCM, là tờ báo đã đăng bài viết không đúng sự thật. Ai cũng biết, như vậy là kiến kiện củ khoai, chỉ mỗi mình anh không biết. Anh cứ đi đi về về hàng chục lượt, và (nghe đâu) cái công lý anh đòi được là… lời thay mặt tay phóng viên kia xin lỗi anh (còn ai đứng ra thay mặt thì chịu. Có thể là trưởng ban của tay phóng viên, cũng có thể là ông… thường trực, trông xe cơ quan, cũng có thể là ngài … lao công. Chịu. Sự thật chỉ có Trời biết). Còn yêu sách của anh, là phải đính chính ngay trên chính bản báo thì, xin lỗi anh nhé, báo Đảng còn bao việc phải làm, phải phục vụ đảng, phục vụ nước, có họa điên mới dành đất trên báo để xin lỗi nhà anh. Biến!
Sau vụ cà khịa với báo chả đâu vào đâu, anh Điếu Cầy còn sinh tật ham vui thích “đú đởn” với mấy đứa trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn, anh thường xuyên theo chúng nó tham gia vào các trò, nào biểu tình chống Trung Quốc xâm lấn đất đai tổ tiên, cả trên bộ lẫn trên biển, nào mặc áo in chữ có nội dung phản động “Hoàng-Trường Sa là của Việt Nam”. “Việt Nam muôn năm”, đỉnh cao của những trò phản động này là vào sáng chủ nhật tháng 12 năm 2008 (ngày mấy chả nhớ) cùng với dăm bẩy đứa nhóc, anh diện bộ “men in black” nghĩa là áo thun đen, trên in chữ: “Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam”, sau đó vì thấy vui quá, anh theo đuôi chúng nó, dưỡn dẹo lên khu trung tâm thành phố, rồi “khúc cô đa huy hoàng” là anh đứng hiên ngang (cứ như dáng đứng Bến Tre của cô gái tóc dài vậy) trước của Nhà Hát Lớn TP. Nhưng lập tức, xe đặc chủng đủ loại tới hốt anh và các “đồng chí” đi.
Và thật không ngờ, chỉ ít lâu sau đó, anh bị bắt, rồi ra tòa, nhận một bản án mà dù cho nhà văn lớn nhất thế giới, sở hữu một trí tưởng tượng phong phú nhất quả đất cũng không thể nghĩ ra: Bản án (hình như) 2 năm rưỡi vì tội… trốn thuế.
Ôi cha mẹ ôi. Ối giời cao đất dày ôi. Ối diều cao đứt giây ơi. Ối ông đội xếp ơi. Ối ông cập-bi-ten ơi… !
Gần sát đây, tính thời sự vẫn nóng hôi hổi, tươi giẫy đành đạch, là vụ blogger Osin bị “fire”, và blogger rất duyên dáng, Người Buôn Gió bị bắt, thì mặc dù đang đau đớn vì bệnh hoạn, tôi vẫn cười (kèm mếu máo) đến vãi đầy một bọc… shit (mà cô y tá vừa thay bỉm cho tôi cách đó chừng nửa tiếng. Khổ thân cô ấy (3)). Chả là tôi vừa cười (vãi ấy) lại vừa mếu vì cách đây chừng hai năm, chính xác là ngày… (chờ tôi tra lại tí, với cả cái chỗ vừa đùn ra, mùi ngầy ngậy khen khét thum thủm khó chịu, khiến khó viết cho mạch lạc, bộ nhớ chập lung tung)… à đây rồi: chính xác là ngày 8 rạng ngày 9 tháng 9 năm 2007. Đấy chính là cái thời điểm tôi đã viết một bài viết (4), mà trong đó có một câu văn thế này (tôi xin trích nguyên văn):
“Rất có thể một ngày gần đây, cộng đồng blog Việt ta sẽ có một bộ phận phải ba lô trên vai, khăn gói quả mướp để đi “mơ về nơi xa lắm” (5), cái nơi mà nếu như là dân đánh chắn hay đánh phỏm, ai ai cũng thích cái vần ấy. Vâng, đánh chắn đánh phỏm thì “ù” ai mà không thích? Nhưng khốn khổ cho các bloggers nhà ta, chỗ mà họ sẽ “đi về nơi xa lắm ấy lại thêm chữ T trước cái vần mà dần chắn, phỏm ưa thích. Thế mới bỏ mẹ. Vâng, rất có thể một bộ phận không nhỏ bloggers Việt sẽ phải đi “mơ về nơi xa lắm” mà viết entry, vì can tội “tuyên truyền chống phá …”, vì “lợi dụng tự do dân chủ để âm mưu …”
Rồi đấy mà xem, lời cảnh báo này không phải quá bi quan đâu. Các citizennet, các bloggers cứ liều liệu cái thần hồn” - [Hết trích]
Đọc lại đoạn văn trên, trước tiên trong tôi là niềm tự hào, ừ, chả gì tôi cũng có tài “tiên tri thấu thị” phết ấy chứ nhẩy? Rõ là bài này tôi viết trước khi Blogger Điếu Cầy, Blogger Người Buôn Gió đi về nơi xa lắm. Riêng về Blogger Osin, trước khi là tư cách blogger, anh là tư cách một viên chức nhà nước cứng cựa gà nòi: Phóng viên mảng chính luận tờ SGTT. Và nghe nói, nếu bác Kiệt (Võ Văn) còn đang tại thế, thì xin lỗi đi, bố bảo đứa nào “fire” anh đấy, vì (cũng nghe nói) anh là thư kí báo chí của nguyên thủ tướng Võ Văn Kiệt (chưa kể anh có hàm răng hô rất đẹp, rất dễ say đắm lòng người. Bởi vậy tên thật của anh mới là San). Nhưng túm lại, nói gì thì nói, giờ này anh cũng đã chính thức bị “khật”. Rõ ràng không thể chối cãi, rằng tôi là nhà tiên tri. Chứ sao nữa (he he he).
Nhưng sự khoái trí về tài tiên tri của tôi, không làm tôi khoái chí về chi tiết (không hiểu trong các bạn đọc, đã có ai nhận thấy?) ở đoạn văn tôi trích dẫn, không hề hiện diện 2 từ: NHÀ NƯỚC. Đáng lý ra, tôi phải viết “tuyên truyền chống phá nhà nước”, “lợi dụng tự do dân chủ để âm mưu tuyên truyền chống phá nhà nước” …v.v, chẳng hạn thế. Vậy mà tôi chỉ viết như các bạn đã thấy tôi trích dẫn bên trên.
Thật là sự vô tình thú vị!
Điều này khiến tôi chợt nghĩ tới lý thuyết của danh hài nổi tiếng Karl Marx. Ông này cho rằng hành trình tiến hóa của nhân loại theo từng chặng sau: Cộng Sản Nguyên thủy – Chiếm hữu nô lệ - Phong kiến (phân quyền, tập quyền… gì đó) – Tư Bản chủ nghĩa – Xã hội chủ nghĩa – Và cuối cùng, đỉnh cao của sự tiến hóa nhân loại là: Chủ Nghĩa Cộng Sản
Khi nhân loại đạt tới hình thái xã hội này, nghĩa là thiên đường xuất hiện ngay hạ giới. Bấy giờ mọi người không làm cũng có ăn, thậm chí ăn cực ngon, cực thoải mái. Không làm gì, chỉ gãi …ấy thôi cũng cưỡi Lexux, mặc complet Armani, đi giầy YSL, đeo kính Lanscatte. Vì nguyên tắc sống của thời đại này là Làm Theo Năng Lực – Hưởng Theo Nhu Cầu (vậy là rõ, ai làm gì tôi không (cần) biết, phần tôi thì tôi chỉ gãi, gãi… và nghĩ ra đủ trò tiêu khiển, tiêu tiền, chơi làm sao cho các ngôi sao Hollywoods phải lé lòi con mắt)
Theo Marx, nguồn gốc sâu xa của nhà nước là chế độ tư hữu về tư liệu sản xuất. Bất cứ nhà nước nào cũng là sự tha hóa, nên gia cấp công nhân tiến hành “chuyên chính vô sản”, tập trung tư liệu sản xuất lại, Sau đó sẽ bắt đầu một loạt quá trình quá độ - Nhà nước XHCN cũng là quá trình quá độ - quá trình quá độ chính là quá trình nhà-nước-tự-tiêu-vong, tiến đến một xã hội hoàn toàn tự-quản, tức xã hội Cộng Sản Chủ Nghĩa. Tư liệu sản xuất hoàn toàn là của chung, khi đó, nhà nước sẽ hoàn tất quá trình tự tiêu vong.
Đại khái, theo trí nhớ cũng như sự hiểu biết lõm bõm của tôi về thứ chủ nghĩa hài hước của danh hài Karl Marx là như vậy.
Vậy, ta có thể tự hào mà tuyên bố rằng: Chúng ta đã vượt qua quá trình quá độ, là CNXH, mà tiến tới CNCS, trong đó, nhà nước đã hoàn toàn tiêu vong. Những đặc điểm chứng tỏ rằng Việt Nam ta không có nhà nước, hay nói cho chuẩn xác là nhà nước đã tiêu vong, được thể hiện qua hàng loạt các sự việc, như, công an tổ chức cho đầu gấu đập phá ném cứt vào nơi thờ tự, tu tập, đánh đập các học viên (Làng Mai Bát Nhã) hoặc bôi cứt pha nhớt xe đã qua sử dụng lên cửa lên tường những đối tượng chậm tiến (vẫn còn đầu óc tư hữu) như Hoàng Minh Chính, Trần Khải Thanh Thủy… Hoặc những vụ việc như cả nhà đều là giáo sư, tiến sĩ, cùng xông vào đấm, đá, tát bà mẹ già, người đẻ ra và nuôi dưỡng họ, hoặc bác sĩ trưởng khoa đánh bác sĩ phó khoa ngay trong khi đang tiến hành phẫu thuật…, muôn vàn những sự việc tương tự mà nếu liệt kê ra đây e mất thì giờ cũng như khiến bài viết quá dài không cần thiết. Xin hỏi, những hiện tượng “nhà nước” xử sự một cách dị mọ với dân; dân với dân thì “tự giác” đối xử với nhau bằng luật rừng, nói cho ngắn gọn là người với người như chó sói … Vâng, những hiện tượng như vậy có nên gọi là hiện tượng vô chính phủ, nhà-nước-tiêu-vong không?
Hỏi cũng là trả lời, bởi trên thế giới này, chẳng nơi đâu nhà nước đối xử với dân theo kiểu dị mọ bẩn tưởi kém đàng hoàng như vậy (liệu pháp cứt), và cũng chẳng nơi đâu, người dân sẵn sàng “xử nhau”, bất cần luật pháp, bất chấp đạo lý.
Rõ ràng, nhà nước ta đã tự tiêu vong theo đúng lí thuyết của Karl Marx
Ông Mai Thái Lĩnh có viết một tài liệu nhằm chứng minh sự sai lầm của Marx: Huyền thoại về một nhà nước tự tiêu vong. Tôi thì ngược lại, tôi viết bài này để chứng minh cho sự đúng đắn của lí thuyết ấy: Nhà nước chúng ta đã tiêu vong theo đúng lí thuyết của danh hài Karl Marx.
__________________________
Phụ lục:
CÂU CHUYỆN CỦA ÔNG NGUYỄN THIỆN NHÂN VÀ LỜI CẢNH BÁO CHO BLOG VIỆT
Ngày hôm qua (7/9) tờ Vietnamnet (6) đăng nguyên văn bức thư của ông phó thủ tướng, bộ trưởng giáo dục, Nguyễn Thiện Nhân. Lá thư của ông là một phản hồi về một bài viết trên tờ Sài Gòn Giải Phóng (SGGP). Ông Nhân cho rằng tác giả bài viết trên tờ SGGP đã : “gán cho tôi đã phát biểu một quan điểm, một câu nói mà tôi không hề phát biểu như vậy”, và ông yêu cầu: “xử lý người có trách nhiệm liên quan theo luật báo chí”.
Ðể khẳng định mình không thể có những lời phát biểu “thiếu lí trí và lương tâm,” ông kể câu chuyện về những gia đình nghèo gặp khó khăn như thế nào khi phải đóng học phí cho con, thậm chí có gia đình phải mang … chó đi ðóng học phí. Ông tỏ ra hết sức xúc động và thông cảm với những cảnh đời như vậy. Và ông đã phải thốt lên: “Nghèo đến như vậy đó, đau lòng như vậy đó!” Rất có thể, khi viết đoạn này ông đã rơm rớm nước mắt. Vâng, tôi tin là ông sẽ rớm nước mắt. Cuối thư, ông nhấn mạnh thêm một lần: “Tôi muốn thưa lại với đồng chí Tổng Biên tập Báo Sài Gòn Giải phóng hai sự việc trên để đồng chí có thể cảm nhận rằng, tôi, Nguyễn Thiện Nhân, không thể là người thiếu lý trí và lương tâm tới mức đã phát biểu như báo đã trích dẫn.”
Ôi! Một quan chức cấp cao của chính phủ mà biết chia sẻ cảm thông với những mảnh đời rách nát của dân đen như thế thì làm sao có thể phát ra những tuyên bổ khủng khiếp như tay nhà báo nọ viết được cơ chứ ! Đó là cái cảm xúc của tôi khi vừa đọc xong lá thư của ông, và tôi nghĩ rằng, cũng sẽ có nhiều người chung cảm xúc này với tôi khi đọc lá thư ấy. Đấy là nói cái cảm xúc “vừa đọc xong”, chứ đọc xong một lúc, chắc là chừng 1 hay 2 tiếng gì đó, tôi không khỏi băn khoăn, rằng tại sao lá thư của ông bộ trưởng không hiện diện trên chính tờ SGGP, là nơi đã đăng bài viết vu khống ông, mà nó lại hiện diện trên tờ Việtnamnet? Và tại sao, đã hơn một ngày nay, chưa thấy động tĩnh gì từ phía tờ SGGP như đính chính, xin lỗi, thanh minh … ? Không lẽ ông tổng biên tập tờ SGGP coi trời bằng vung? Vẫn biết thông tin một chiều, không chấp nhận phản hồi là tác phong của báo chí Việt Nam, nhưng đấy là tác phong đối với dân thường, chứ đằng này là ông phó thủ tướng kiêm bộ trưởng giáo dục cơ mà?
Cuối cùng thì mọi thắc mắc của tôi cũng được sáng tỏ, khi trên dòng blast của blogger Osin (7) xuất hiện: Bác Nhân nói, còn băng ghi âm rõ mồn một mà bác ấy leo lẻo chối, bác ấy đâu chỉ làm chính trị, bác ấy còn là một giáo sư nữa mà!
Cái thông tin này sẽ được kiểm chứng chỉ ngày một ngày hai tới đây, nhưng ngay lập tức tôi tin chắc, thông tin đó là chính xác, dựa vào tất cả những biểu hiện của tờ SGGP cũng như dựa vào uy tín của blog mà tôi lấy thông tin. Cũng cần nói thêm, blogger đưa ra thông tin này cũng là một nhà báo. Tất cả những bài viết của blogger này, trên báo cũng như trên blog, đều rất khách quan và thái độ rất kiềm chế, rất đúng mực. Tóm lại, đây là một nhà báo khá chuyên nghiệp mà ta có thể đặt niềm tin.
Câu chuyện tiếp theo sẽ là những ngày tới, khi mà người phóng viên của tờ SGGP chưng ra “tang chứng vật chứng”. Tất nhiên, anh/chị ta sẽ chưng ra để bảo vệ mình, mạo phạm ngài phó thủ tướng đâu có phải chuyện nhỏ, còn hơn vuốt râu hùm ấy chứ ! Nhưng vấn đề là người phóng viên ấy chưng “tang chứng” ra cho ai? Cho cá nhân ông tổng biên tập báo và ngài phó thủ tướng, hay chưng ra cho tất cả bàn dân thiên hạ? Theo tôi, khả năng chưng “tang chứng” cho những người trong cuộc, rồi câu chuyện sẽ được ém nhẹm là rất dễ xẩy ra. Nếu chưng ra cho bàn dân thiên hạ rồi làm um sùm câu chuyện thì ngài phó thủ tướng chỉ còn nước đeo mo vào mặt. Không lẽ đường đường một phó thủ tướng kiêm bộ trưởng lại cười hềnh hệch rồi bảo: “tôi nói vui ý mà”, hay là “tôi nói rồi tôi quên”? Eo ơi, soi lại bức thư mà thấy xấu hổ chết đi được
Nhưng giải quyết câu chuyện này theo hướng “giải quyết nội bộ” e rằng cũng khó trôi, vì thông tin đã bị xì ra trên cộng đồng blog. Có lẽ, vì cú này, uy tín của ngài phó thủ tướng (nếu còn tí nào) chắc sẽ trôi tuột ra sông ra biển. Chắc rằng ngài phó thủ tướng sẽ chỉ còn biết ôm đầu than khổ rồi ngấm ngầm đánh tín hiệu sang bộ của ông Lê Doãn Hợp, nhắc nhở xúc tiến cái vụ “quản lí blog” mà thôi. Tới đây lại là một câu chuyện khác.
Cách đây chừng tuần lễ, trang tin BBC, mục Diễn đàn có đăng bài “Blog đấu với báo” (8), bài báo này cho rằng: “Blog ở Việt Nam không chỉ là nơi tâm sự mà còn có xu hướng trở thành kênh thông tin cân bằng lại ảnh hưởng của báo chí thuộc quyền kiểm soát của nhà nước”. Nhận xét này hoàn toàn chính xác. Hàng loạt các vụ việc mà báo chí “mậu dịch” không đưa tin, hoặc đưa tin một chiều theo hướng có lợi cho nhà cầm quyền được cộng đồng blog đưa tin và bình luận mổ xẻ rất rôm rả mà điển hình là vụ bà con nông dân tụ tập khiếu kiện trước văn phòng 2 quốc hội. Chỉ thuần tú là đưa tin, nhưng người đọc cũng thấy sự yêu mến và ủng hộ của chuyên mục Diễn đàn BBC dành cho cộng đồng blog Việt Nam. Nhưng cơ khổ, yêu mến, ủng hộ mà nhận xét thẳng tưng như thế thì đúng là “yêu nhau như thế bằng mười phụ nhau”.
Độc quyền thông tin, độc quyền tư tưởng, không tự do báo chí là chủ trương của Đảng. Cách đây ít lâu, ông bộ trưởng thông tin tuyên truyền còn phát biểu rất duyên dáng, rằng, báo chí sẽ tự do nếu đi đúng lề đường bên phải, rằng ông sẽ “cắm” người của ông vào từng tờ báo. Vậy mà nay tự nhiên lại có một loại hình báo chí lạ hoắc với cái tên gọi lạ hoắc là blog cứ nhơn nhơn lượn lờ đánh võng lung tung, chẳng chịu theo cái “lề đường bên phải”, lại còn rắp tâm tạo thế cân bằng với báo chí nhà nước. Trong tình hình ấy mà BBC Việt ngữ lại nhận xét như trên thì khác nào đưa cộng đồng blog Việt vào thế “sờ dái hổ”.
Hàng loạt các vụ việc mà cộng đồng blog Việt đưa tin và bình luận không đúng với “lề đường bên phải” chắc chắn là nguyên nhân dẫn tới việc nhà nước Việt Nam đang đau đầu suy nghĩ cách để đối phó, để quản lí, chứ không phải việc các blogger thế hệ 9X post ảnh cởi truồng và chửi nhau bậy bạ khiến họ quan tâm (như họ vẫn nói). Và biết đâu, vụ xì thông tin ông Nguyễn Thiện Nhân “quanh co chối tội” là một giọt nước làm tràn li. Biết đâu, đây chính là cú hích khiến ngày mai ngày kia, luật quản lý blog và một đội “an ninh blog” ra đời và được trao “thượng phương bảo kiếm”?
Đảng cộng sản Trung Quốc, người anh hai (anh cả Liên Xô đã chuyển sang từ trần) đáng kính của Đảng cộng sản Việt Nam đã ép Yahoo cung cấp thông tin cá nhân của những account Yahoo cùng với hàng loạt những biện pháp chế tài đối với công dân mạng thì chẳng có lý do gì mà thằng em không bắt chước làm giống như ông anh. Rất có thể một ngày gần đây, cộng đồng blog Việt ta sẽ có một bộ phận phải ba lô trên vai, khăn gói quả mướp để “đi về nơi xa lắm”, cái nơi mà nếu như là dân đánh chắn hay đánh phỏm, ai ai cũng thích cái vần ấy. Vâng, đánh chắn đánh phỏm thì “ù” ai mà không thích? Nhưng khốn khổ cho các bloggers nhà ta, cái nơi “đi về nơi xa lắm ấy lại thêm chữ T trước cái vần mà dần kì bẻo ưa thích. Thế mới bỏ mẹ. Vâng, rất có thể một bộ phận không nhỏ bloggers Việt sẽ phải “đi về nơi xa lắm” mà viết entry, vì can tội “tuyên truyền chống phá …”, vì “lợi dụng tự do dân chủ để âm mưu …”
Rồi đấy mà xem, lời cảnh báo này không phải quá bi quan đâu. Các citizennet, các bloggers cứ liều liệu cái thần hồn.
© Đàn Chim Việt Online
Ghi chú:
(1) Tôi nói vậy cho oai thôi, thực ra, mổ nọi soi, gây tê tại chỗ, tôi còn được xem (trên màn hình) người ta chọc ngoáy mình ra sao cơ. Vui lắm
(2) Ca từ, chỉ tư thế nằm thẳng, mắt nhìn thẳng hơi hướng lên chút xíu (Nếu nhìn thẳng băng là 45 độ, thì độ nhìn của Bác trong lăng sẽ vào khoảng khoảng 55 độ). Hai tay đặt xếp lên nhau, trên bụng. Trong nhà tù, khi đi ngủ, có người trực (cũng là tù nhân), cứ khoảng 30 phút anh ta lại hô lên, cho phép đổi tư thế (nếu không làm vậy, ai muốn đổi tư thế sao thì đổi sẽ loạn ngay. Vì buồng chật, tù đông, nằm sát nhau như xếp cá mòi), vì du: Quay phải, gác; quay phải, thẳng. Quay trái, gác; quay trái, thẳng. Bác Hồồô
(3) Công bằng mà nói, ở Việt Nam, nhân viên các cơ sở y tế (như hộ lí, y tá, y sĩ) đừng hòng họ làm các việc này. Họ cứ như cha mẹ bệnh nhân vậy. Quát mắng là chuyện thường ngày ở huyện. Sở dĩ cô y tá này thay bỉm cho tôi, và phục vụ tôi từ A tới Z (xin chơ hiểu theo nghĩa thông thường) là do nhà tôi quá neo người, nên vợ tôi tặng cô ta (một số nhiều) những tấm chân dung Bác Hồ kính yêu. Vậy là OK, OK…(cứ như Mĩ ý nhỉ)
(4) Xin xem bài viết ngay sau bài này, như kiểu phụ lục
(5) Ca từ của nhạc sĩ Phú Quang (không biết có phải là phổ thơ ai không?)
(6) http://www.tuanvietnam.net/vn/thongtindachieu/1204/index.aspx
(7) http://360.yahoo.com/profile-_Q78P6g5br89WVUa77qC3PG4
(8) http://www.bbc.co.uk/vietnamese/forum/story/2007/09/070903_blog_vs_press.shtm
thanks anh rat" hay!
Trả lờiXóa